Chào mừng quý vị đến với website của giáo viên Hoàng Thị Quý - Trường Tiểu học Hồ Chơn Nhơn
Nếu chưa đăng ký, hãy nhấn vào chữ ĐK thành viên ở phía bên trái, hoặc xem phim hướng dẫn tại đây
Nếu đã đăng ký rồi, quý vị có thể đăng nhập ở ngay phía bên trái.
Danh ngôn
Nỗi niềm
BUỒN LẮM KHI KHÔNG ĐẾN TRƯỜNG
Vậy là sau 10 ngày nằm bẹt dí trên giường như một người không hồn, hôm nay tôi có thể lại ngồi vào bàn, tôi lại muốn viết, muốn bày tỏ những cảm xúc mà bao ngày qua tôi không nói được thành lời. Tôi không biết những đồng nghiệp của mình nghĩ gì khi đọc những dòng chữ này nhưng tôi tin sẽ có người hiểu và thông cảm cùng tôi.
Vì lí do sức khoẻ mà tôi phải xin nghỉ dạy một thời gian. Những ngày dài ở nhà tôi thầm nghĩ mình có phải là gánh nặng cho nhà trường, cho các chị không? Bởi tôi hiểu rằng khi tôi ốm, nhà trường phải phân công, sắp xếp lại công việc cho giáo viên. Lúc đó phần việc của tôi các chị lại phải gánh vác, vất vả và khó khăn hơn trước nhiều. Tôi vẫn hiểu tình cảm của các anh chị em trong nhà trường, công đoàn mình là vậy: đầm ấm, thân thương như anh em một nhà. Nhưng lòng tôi vẫn luôn áy náy, day dứt. Có lẽ những lúc như thế này, tôi mới hiểu hết những gì mình đã có thật đáng trân trọng biết bao: 16 năm trong nghề thì hơn 15 năm tôi gắn bó với ngôi trường này, ngôi trường đã trở thành một phần máu thịt trong tôi. Ở đó, có những giáo viên tràn đầy nhiệt huyết và lương tâm nghề nghiệp, có các anh, các chị luôn là tấm gương mẫu mực về ý thức, năng lực chuyên môn cho thế hệ đàn em. Đặc biệt ở đó có những cán bộ lãnh đạo tài giỏi, năng động, sáng tạo và luôn sâu sát với tập thể giáo viên. Và trên hết là mối tình đoàn kết, thân ái giữa các công đoàn viên trong công đoàn. Vì thế, tôi vẫn thường tự hào với cái tên “ Trường Tiểu học Hồ Chơn Nhơn” dù nó không hoa mĩ như những tên trường khác.
Chưa bao giờ tôi thấy một ngày trôi qua lại dài và vô vị như thế này. Dù thường xuyên nhận được những lời nhắn nhủ, động viên của các chị nhưng tôi vẫn thấy trống vắng vô cùng. Tôi thấy nhớ mái trường thân quen, nhớ những gương mặt học trò thơ ngây, hồn nhiên và dễ mến. Tôi ước ao mình được mạnh khoẻ để lại đến trường, được gặp gỡ, trò chuyện với các anh, chị, đồng nghiệp gần gũi của tôi. Tôi mong sớm được đứng trên bục giảng, vất vả lắm nhưng mà vui.
Suy nghĩ nhiều, muốn nói nhiều nhưng không thể diễn đạt thành lời, chỉ với những dòng ngắn ngủi ấy, xin gửi đến các anh, các chị, những đồng nghiệp và những học trò thân yêu của tôi lời cảm ơn cùng nỗi nhớ và những tình cảm thân thương nhất.
Hoàng Thị Quý @ 20:35 19/05/2010
Số lượt xem: 167
- Nỗi lòng của con khi nghĩ về ba (01/01/10)
- Kỷ niệm buồn cho tôi bài học quý (01/01/10)
Các ý kiến mới nhất